Trên tàu Thống Nhất

/
0 Comments

Mặc dù không nói dưới 3 lần là sẽ không đi tàu đường dài ở Việt Nam nữa nhưng rồi cả 26 tiếng vừa qua vẫn ngồi đóng đinh một chỗ trên cái ghế số 15, toa 8, tàu Thống Nhất Bắc - Nam vào Tuy Hòa.

Có một cái rất thú vị của việc đi tàu đường dài là sẽ gặp rất nhiều các hành khách khác nhau, từ những địa phương khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, điểm đến khác nhau...chẳng ai giống ai...nhưng ai cũng có những câu chuyện của riêng mình.

Quãng đường 26 tiếng, ghế số 15 co chân gác chân cố định mỏi cổ oặt oẹo và chỉ đứng dậy đúng 2 lần - một lần vào wc và một lần đi vứt rác. Từ ghế số 15, có nghe, có nhìn được những câu chuyện.

- Ghế số 16 chặng đầu: một cựu chiến binh đi khám mắt ở Hà Nội, trên đường về Hà Tĩnh. Bác này không ngồi yên được một chỗ, thi thoảng phải đứng dậy đi đi lại lại, ngồi lên thành ghế, và bắt chuyện với tất cả những ai có thể bắt chuyện. Đó là lí do ghế số 15 nghe được nhiều câu chuyện. Bác thích ăn ớt, mua cơm tàu phải ăn đến 4 quả ớt, khi đi chẳng mang hành lí gì ngoài một cái túi bóng trắng nhẹ nhàng, mà bên trong có cả một tập giấy ăn "cho mình mượn".
- Cách một hàng ghế về phía trước, cả một gia đình người Pháp đi du lịch. Đứa bé tóc đỏ xoăn tít, tầm 2-3 tuổi thu hút mọi chú ý của cả toa, ai cũng thích cũng sờ cũng xoa cũng cho kẹo. Đoán đúng họ ghé ga Ninh Bình, đi Tràng An - Tam cốc bích động, rất tiếc trời miền bắc mưa quá, ko biết chuyến đi ra sao.
- Hàng ghế phía bên kia, ngang hàng với số 15 là một đôi vợ chồng già. Phong phanh cụ ông đã trên 80, cụ bà 75 tuổi. Hai cụ đi từ Vĩnh Yên về Đà Nẵng, ngồi ghế mềm...mà không hệ tỏ ra mệt mỏi. Xe đẩy thức ăn đi qua, cụ bà mua hai cây xúc xích, hai trứng lộn, mỗi người một phần thưởng thức. Cụ ông mỏi chân, ngồi ngang ghế, gác chân lên đùi cụ bà. Tối đến hai ông bà dựa vào nhau ngủ - như là còn xuân. Phải chi đến già, có được người cùng hưởng cùng sẻ chia như vậy.
- Cả hai hàng ghế đằng sau, các bác cựu chiến binh chiến đấu ở chiến trường Đà Nẵng bắt tàu vào kỉ niệm 40 năm giải phóng Đà Nẵng. Các bác lâu ngày ko gặp, hàn huyên tâm sự cả đêm, đến sáng 7h tàu đỗ tại sân ga Đà Nẵng, vẫn không hết rì rầm. Về hưu rồi, nhàn tênh, bắt chuyến tàu đi cùng đồng đội cũ, hỏi sao lại từ chối?
- Ghế sô 16 chặng 2: từ Hà Tĩnh có anh trẻ măng ngồi bên, rì rầm nói chuyện điện thoại. Con khóc đòi bố buổi đêm, bố bảo bố đi làm cuối tuần bố về, con đừng khóc, đi ngủ đi. Anh xuống Đông Hà, Quảng Trị.
- Ghế số 16 chặng 3: cứ tưởng được duỗi hai chân, nằm hai ghế, ai dè nửa đêm đến Đông Hà vẫn có người lên. Chị này ngồi đến gần ga Đà Nẵng thì cũng đi mất luôn.
- Sáng sớm đến Đà Năng, người trên toa 8 xuống gần hết. Lại một lượt người mới lên tàu.
- Ngồi đằng sau là một bác bắt tàu từ Vinh vô Sài Gòn đi chơi với bạn. Lại một bác hưu rảnh rang, tự dưng nghĩ hôm nào động viên bố đi chơi, quay về chiến trường xưa hay thăm bạn chẳng hạn. Rảnh mà, đi cho vui, cho khuây, có mẹ cùng đi càng tốt. Bác lại bắt chuyện, kể chuyện 10 năm trước cũng làm thủy điện sông Hinh ở Tuy Hòa. Bác vô Nam chơi rồi quay ra Tuy Hòa 1-2 ngày xem nó đổi mới ra sao. Bên cạnh cũng là một chú, làm công trình ở Quảng Ngãi, ít việc, nhắn nhủ đồng nghiệp ở lại rồi xách ba lô lên và vô Sài Gòn chơi vài bữa. Ha, mọi người đi chơi nhiều quá ha, cũng như mình vậy.
- Phía trên số 15 giờ là hai cha con, thằng bé chắc độ lớp 1 - 2 nói liến thoắng. Hai cha con đi Quảng Ngãi thăm ông bà nội, rồi trở về Sài Gòn.
- Trên nữa hai cô bé Đà Nẵng vào Quy Nhơn chơi, chắc là du lịch hay bạn bè gì đó.
- Ghế số 16 chặng 4: ai đó ngồi cạnh, mệt lắm rồi...chẳng để ý nữa.

....đến ga Tuy Hòa kia rồi, xách ba lô, cầm mũ và tạm biệt toa số 8.




You may also like

Không có nhận xét nào:

All post and photos by NK. Được tạo bởi Blogger.

Popular Posts