| Bạch Thủy Đài - Baishuitai 白水台| - Bậc thang nước ở Vân Nam

/
0 Comments
Baishutai
Có một câu nói của Mark Twain rất thích hợp để nói về chuyến đi thăm Baishuitai của chúng tôi như thế này “Twenty years from now you will be more disappointed by the things that you didn't do than by the ones you did do. So throw off the bowlines. Sail away from the safe harbor. Catch the trade winds in your sails. Explore. Dream. Discover.” Có thể tạm dịch là "Hai mươi năm về sau bạn sẽ hối hận về những gì bạn không làm hơn là những gì bạn làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo ra khỏi bến đỗ an toàn. Hãy để cánh buồn của bạn đón trọn lấy gió. Thám hiểm. Mơ mộng. Khám phá.” Bởi, nếu như chúng tôi quyết định không đi Baishuitai nữa, chắc chắn chúng tôi sẽ hối hận, không phải 20 năm sau này và chính ngay lúc này. 
Lúc còn ở Việt Nam, tôi không hề biết đến địa danh này ở Vân Nam và cũng không hề đọc được bất kì thông tin nào của các nhóm đi trước đề cập đến. Ngay cả đến lúc lên xe đi Shangrila từ Lệ Giang rồi, chúng tôi vẫn chưa biết nó đang ở ngay gần mình thôi, cho đến khi chúng tôi gặp được hai bạn người Quảng Đông cùng chuyến xe.

Mới đầu khi nhìn thấy hai thanh niên trẻ trung sáng sủa ngồi ngay hàng ghế bên cạnh, tôi đã huých huých đứa bạn trình bày rằng hai người ấy hẳn không phải dân địa phương, ăn mặc ngon lành thế cơ mà. Ngay sau khi họ cất tiếng nói chuyện với nhau thì tôi càng chắc chắn, nếu là dân du lịch, may chăng chúng tôi hỏi han được vài thứ về Shangri-la. Bạn tôi chưa kịp hỏi chuyện thì một trong hai người đã quay sang nói câu gì đó với tôi. Tất nhiên, tôi thậm chí còn không biết là họ nói với tôi, vì tôi chẳng hiểu gì. Đại loại là họ cũng thấy chúng tôi lích kích máy ảnh, ba lô, loằng ngoằng váy áo, hẳn cũng là đang đi du lịch. Từ vài câu làm quen, chúng tôi trao đổi nhiều câu chuyện. Chúng họ ố á vì hai đứa con gái không có internet sao có thể tự đi lên đến tận đây (thực ra thì du lịch bụi Việt Nam thì ai chả giỏi). Còn chúng tôi ố á vì những điểm họ đã đi ở Lệ Giang mà chúng tôi đã bỏ qua. Và quan trọng nhất, là thông tin họ sẽ làm gì ở Shangrila. Do họ, tôi mới biết đến Baishuitai.
____________________________________________________________________________________

Dù sao thì mục đích cao cả hơn hết của hai đứa là núi tuyết. Chúng tôi đã ưu tiên ngày đầu tiên cho việc đi Thạch Ca tuyết sơn. Hai bạn Quảng Đông sau khi đặt hộ chúng tôi phòng khách sạn, chia sẻ bữa tối với lẩu bò Yak cùng chúng tôi sau khi check in, đã quyết định hủy tour đi Baishutai mà họ đã đặt, để cùng chúng tôi đi núi tuyết. Một mặt họ bảo rằng sợ hai đứa con gái nước ngoài đi núi tuyết không về được, mặt khác họ thấy ngại vì tour đi Baishuitai mất những 4 tiếng đi và 4 tiếng về. Chuyến đi núi tuyết của chúng tôi nhanh hơn dự tính, kết thúc vào buổi sáng và đến chiều chúng tôi đi Songzanlin. Vậy là chúng tôi có nguyên một ngày hôm sau ở Shangri-la trước khi lên xe về Côn Minh lúc 19h tối. Lúc này trong đầu tôi quẩn quanh việc đi Baishuitai, tôi vẫn bị những hình ảnh bậc nước màu trắng lúc xem trên iphone của bạn Trung Quốc ám ảnh.

Để chụp ảnh này bạn tôi phải mặc váy trèo cây, tuy nhiên là cái góc nó cũng không đẹp như tưởng tượng.
Tối muộn lạnh run, hai đứa chúng tôi mỗi đứa một giường một đệm điện chùm chăn tính toán. Nếu hôm sau đi Baishuitai, chúng tôi sẽ không chủ động được về mặt thời gian. Baishuitai cách Shangrila 100km đường đèo, ít nhất cũng mất 3-4 tiếng lái xe. Nếu đi tour gì giờ đã quá muộn để đặt, thuê taxi chắc hai đứa không cõng nổi kinh phí, còn nếu đi phương tiện công cộng thì...Chúng tôi tìm cách tra cứu thông tin về xe buýt đi Baishuitai mà rất ít. Một mặt vì tôi chỉ có thể sử dụng tiếng Anh hoặc tiếng Việt để search thông tin, một mặt vì mạng mẽo Trung Quốc chỉ cho tôi truy cập vào những trang web nội địa. Mãi tôi mới tìm ra có xe buýt đi Baishuitai từ bến xe Shangrila, lúc 9h sáng hàng ngày, còn xe về thì...tôi cũng chịu. Quá liều, chúng tôi nghĩ thế. 9h sáng đi, 1h chiều đến nơi, chơi ít nhất 1-2 tiếng, phải 6-7h tối chúng tôi mới về đến được bến xe Shangrila. Chuyến xe muộn nhất rời Shangrila đi Côn Minh là 7h tối. Chúng tôi từ bỏ, không đưa ra được phương án nào. Mỗi đứa lại một chăn một đệm, chúi đầu vào điện thoại, chẳng biết đứa kia đã ngủ hay làm gì. Rồi bỗng dưng có một người thứ ba từ Việt Nam đưa ra ý kiến, đã khiến hai đứa chúng tôi chốt luôn quyết định. Đã một công đi đến đây rồi, muốn đi thì đi đi, đừng để đến lúc về rồi lại tiếc. Chúng tôi sẽ đi Baishuitai, sẽ đi, và không mua trước vé về Côn Minh. Nếu như không kịp, chúng tôi sẽ ở lại Shangrila thêm một đêm.
___________________________________________________________________________________

Sáng hôm sau hai đứa dậy thu dọn hết quần áo và sắp lại vali gọn gàng kéo xuống trả phòng khách sạn. Trong trường hợp về kịp Shangri-la, chúng tôi sẽ chỉ quay lại khách sạn lấy đồ rồi ra bến xe luôn. Nhanh nhanh chóng chóng, chúng tôi ra ngoài bắt taxi ra bến xe. Sáng sớm không có chiếc nào, chỉ có một vài anh cò du lịch đến hỏi han chúng tôi. Chúng tôi có hỏi thử xem thuê xe đi Baishuitai bao nhiêu tiền, họ hét 400 CNY cho hai chiều. Chúng tôi lắc đầu chẳng buồn trả giá, đi bus sẽ chỉ mất có 30 CNY một người.
Đến bến xe lúc 9h kém 15, bạn tôi chạy đi hỏi ngay vé đi Baishuitai. Người bán vé chỉ cho chúng tôi ra xe luôn, không cần mua vé, đến nơi trả tiền thẳng cho bác tài. Vậy là chúng tôi bắt đầu hành trình đi Baishuitai - chẳng kịp ăn sáng, chỉ kịp mua gói bánh nếp ở tiệm tạp hóa gần khách sạn.

Vừa ra khỏi Shangrila là những con đường đầy tuyết trắng
Xe buýt 24 chỗ chỉ vỏn vẹn có gần một chục khách, đa phần là người dân tộc thiểu số sống ở vùng núi xung quanh đấy. Chiếc xe lọc xọc đi trên đường, khác hẳn những xe chúng tôi đã từng đi ở Vân Nam. Có lẽ vùng này xa xôi quá, nên chiếc xe nó cũng thể hiện sự tách biệt với thế giới lướt nhanh và êm bên ngoài kia.
Ngay khi bác tài đưa xe ra khỏi trung tâm Shangri-la, những khung cảnh thần tiên lại dần dà xuất hiện. Ban đầu là khu vực dân cư bắt đầu thưa thớt dần. Mạn phía ngoài trung tâm mới là nơi có nhiều nhà truyền thông kiến trúc Tây Tạng, các nhà đều có hai tầng với những cột chống khổng lồ, khoảng sân rất rộng với tường rào bằng gạch đất và cửa sổ nhiều họa tiết. Những ngôi nhà phủ tuyết trắng, đôi khi lấp ló màu úa của rơm, của cỏ. Thỉnh thoảng lại có chú bò Yak thẩn thơ bên ngoài. Nhiều khi tôi tự hỏi có thật mình đang ở đây, tận mắt chứng kiến những khung cảnh này, những thứ xa vời và khác lạ với mình mà mới chỉ thấy qua màn ảnh nhỏ.
Khu dân cư dần biến mất khỏi tầm mắt, xe chúng tôi bắt đầu đi ra mạn ngoài chỉ có sông suối và núi rừng. Những con sông mùa xuân chẳng còn nước, chỉ còn một vài dòng chảy mảnh mai uốn lượn bên bờ trắng xóa. Những đàn bò, đàn ngựa màu nâu, màu đen điểm xuyến những chấm trên nền trắng muốt. Rồi chúng tôi đi vào những con đường xuyên vào núi, hai bên khi là vực khi là sườn núi thẳng đứng đang cõng những tảng tuyết dày nặng trịch đang bắt đầu tan dần. Tuyết vẫn rơi, theo gió xoáy vào cửa sổ xe buýt. Đôi khi thấy cảnh đẹp quá, tôi lăng xăng cầm máy lên phía trước chụp, rồi lại đi xuống phía sau. Cuối cùng một anh chàng ngồi ghế trên cạnh lái xe phải chủ động nhường ghế cho tôi vị trí ấy chụp cho đẹp.
Phải nói là, nếu như Baishuitai không đẹp như những gì chúng tôi mong đợi, thì quãng đường mà chúng tôi được chứng kiến cũng đủ để chúng tôi bỏ ra công sức. Có mấy khi được chứng kiến cảnh đất trời hùng vĩ thế này đâu. Tôi quen với đèo, với sông, với núi Tây Bắc Việt Nam là thế. Nhưng cảnh những con đèo ấy phủ đầy tuyết thì ắt sẽ để lại ấn tượng kiểu khác.

Cảnh trên đường, đoạn này rất đẹp, ngồi trên xe khó có góc để chụp.
____________________________________________________________________________________

Chúng tôi đến nơi vừa tròn 12 giờ trưa. Baishuitai nằm rất gần làng Baha về phía Bắc. Trong cả quãng đường đi, chúng tôi có nghỉ một lần. Bác tài đi trên đường gặp ai cũng quen, cũng cười và chào hỏi. Tôi đoán mọi người trên quãng đường này đều biết bác, chắc vì cả ngày chỉ có chuyến xe này và một chuyến nữa đi qua đây. 
Ở điểm bán vé lên Baishuitai chỉ có một tiệm tạp hóa và một quán ăn. Mùa này không có khách du lịch nên mọi thứ đều vắng vẻ. Mỗi vé tham quan giá 30CNY, chẳng có người soát vé nữa. Bác bảo vệ, bác bán vé và bác soát vé là cùng một người vì chẳng có mấy khách cả. Chúng tôi không ăn trưa, đi lên đến nơi với hai thanh snicker mà hai bạn Quảng Đông mua hôm trước để đi núi tuyết mà chưa kịp ăn. Ngay đường vào Baishuitai có rất nhiều người dân - chủ yếu là dân tộc Naxi (Nạp Tây) đang chăn ngựa ở đó. Chỗ này có suối nhỏ chảy từ trên núi xuống, nên họ chăn ngựa ở đây, đồng thời làm dịch vụ cho thuê ngựa luôn. 


Đường lên Baishuitai như thế cả năm trời rồi không có khách du lịch. Những bậc thang được làm bằng các thanh gỗ to bắc ngang bị xô lệch, có đoạn còn mất đi những 3-4 bậc, hoặc gỗ đã mục. Tôi đoán chắc có khách họ cũng chẳng đi bậc thang mà đi đường đất ở bên cạnh. Tôi vừa đi bậc thang vừa đi đường đất, và tự hỏi một năm có bao nhiêu khách, tiền mua vé tham quan của chúng tôi được sử dụng để bảo tồn cái gì ở đây? Tôi còn lo lắng, vắng vẻ và hoang sơ thế này, liệu cảnh ở bên trên kia có làm tôi thất vọng. 
___________________________________________________________________________________

Chúng tôi lên đến nơi, một khoảng đất rất rộng hiện ra với những cái ao nhỏ trong vắt, chỗ xanh ngắt màu trời, chỗ lại nhuốm màu lá mạ của rêu. Từ trên đây, chúng tôi có thể nhìn thấy cả Baha ở bên dưới, là một thung lũng màu xanh, rất khác so với những thung lũng chung tôi đã đi qua và thấy trên đường chỉ nhuốm màu cỏ úa và tuyết trắng. Nước từ trên núi tuyết chảy xuống làm mòn đất và đá, lưu lại những cái ao nhỏ, và lại chảy xuống sườn núi đá tạo thành những cái bậc thang chứa nước mà người ta gọi là Baishuitai - White water tarrace - Bậc thang nước trắng.

Từ trên Baishuitai nhìn xuống thung lũng
Cái ao nhỏ trong vắt với hình dáng ngoằn nghèo phía trên bậc thang



Thời tiết rất đẹp. Nắng to đôi khi tôi còn thấy nóng phải cởi áo khoác ngoài. Nhưng chỉ cần một đám mây ngang qua kèm một cơn gió, chúng tôi lại co ro. Thi thoảng giữa cái nắng chói chang lại có lất phất tuyết rơi, làm lăn tăn những bậc thang nước đang yên ả. 

Những bậc thang thần thoại
Như những bể bơi mini trong vắt bên sườn núi
Baishutai không chỉ có cảnh thiên nhiên đẹp, nếu như đi đến đây vào đúng ngày hội thì sẽ được chứng kiến hoạt động lễ hội của người Nạp Tây ở đây. Baishuitai được coi là nơi khai sinh ra văn hóa Dongba (không biết dịch ra tiếng Việt như nào) và trở thành vùng đất thánh của người Nạp Tây. Vì vậy nó có ý nghĩa rất lớn với những người Nạp Tây ở khu vực này.

Càng sâu vào trong núi, các bậc nước càng rộng, thấp và nhiều rêu hơn.
Còn đối với tôi, vừa đặt chân lên Baishuitai và nhìn thấy những mảng nước trong vắt, tôi đã nghĩ đến một buổi picnic với BBQ và trải tấm vải kẻ caro bên những cái ao ấy mà nằm thư giãn. Ngoài Baishutai ở Vân Nam, tôi biết đến một nơi nữa ở Trung Quốc cũng có địa hình tương tự với những bậc thang nước nông và rộng hơn là núi Hoàng Long, Thành Đô thuộc tỉnh Tứ Xuyên, giáp danh với Vân Nam về phía Bắc. Và trước mắt, Thành Đô sẽ là điểm đến tiếp theo của tôi ở Trung Quốc.
___________________________________________________________________________________

K I N H    N G H I Ệ M   Đ I   B A I S H U I T A I - 白 水 台

- Thời gian: Đến Baishuitai sẽ mất nguyên một ngày, từ sáng đến chiều tối nếu xuất phát từ Shangrila. 3 tiếng đi, 3 tiếng về và 2 tiếng tham quan.
- Địa điểm: Baishutai cách Shangrila 100km, nằm dưới chân của núi tuyết Haba, phía bắc của làng Haba nơi có đặc trưng văn hóa của người Nạp Tây.
- Phương tiện:
+ Mua tour: Gọi một cú điện thoại, đặt online hoặc nhờ khách sạn đặt tour, đi ngủ và sáng hôm sau dậy sớm xách ba lô lên và đi. Không lo nghĩ nhiều.
+ Thuê xe riêng: Mất tầm 400-500 CNY chưa mặc cả.
+ Đi xe bus: Có xe bus xuất phát từ bến xe khách Shangrila. Một ngày có hai chuyến, xuất phát lúc 9:00 và 12:00. Thời gian mất 3 tiếng đồng hồ, mỗi người mất 30 CNY.
Xe đi lúc 9:00 đến Baishuitai lúc 12:00 và sẽ từ Baishutai quay về Shangrila lúc 14:00. Nếu đi bằng bus đến nơi nhớ dặn lái xe đi qua và chờ mình về luôn cùng, ở đây ít khách nên lái xe sẽ nhớ và chờ khách. Xe về đến bến xe Shangrila lúc 17h30.
- Vé tham quan: 30 CNY
- Dịch vụ: Ở đây chỉ có một tạp hóa nằm cạnh quầy bán vé mà một nhà hàng. Quầy tạp hóa hầu như không có gì ăn, chỉ có nước và quà vặt kiểu bim bim. Nên chuẩn bị đồ ăn trưa và các đồ thiết yếu khác từ Shangrila như bánh mì, hoa quả, nước rồi mang lên trên Baishuitai ăn, vừa ăn vừa ngắm cảnh vì cảnh rất đẹp và không khí trong lành. Nếu đi từ sớm thì sẽ đến Baishuitai đúng giờ ăn trưa. Ăn xong nhớ mang rác xuống bỏ vào thùng.
- Chú ý: Đừng thấy nước ở đây trong quá khát lại uống luôn. Ở dưới mấy cái ao có rất nhiều rêu, cá và sinh vật khó xác định. Uống vào rồi không biết chuyện gì sẽ xảy ra ở vùng heo hút này đâu. Khi đi du lịch tốt nhất nên uống nước đóng chai và không nên thử cái gì quá lạ.

___________________________________________________________________________________


You may also like

Không có nhận xét nào:

All post and photos by NK. Được tạo bởi Blogger.

Popular Posts